Thứ Tư, 19 tháng 2, 2020

Tưởng được "ngậm thìa vàng" từ lúc debut, boygroup "em trai BTS" vẫn phải ngủ chung 1 phòng trong ký túc xá

Màn debut của vào đầu năm 2019 kéo theo kì vọng hết sức lớn vì cái mác "em trai của ". Tuy nhiên, TXT không khiến những người đặt niềm tin vào họ thất vọng vì nhóm không hề bị cái bóng của đàn anh lấn lướt và đã tự khẳng định bản thân bằng nhân tài của chính mình. Nhóm nhạc 5 thành viên đã càn quét mọi giải thưởng tân binh trong những lễ trao giải năm ngoái, chứng tỏ rằng mình chẳng những là "siêu tân binh" của Kpop mà còn vượt lên trên danh hiệu "em trai BTS", sẵn sàng trở thành nhóm nhạc dẫn đầu trong thập kỉ mới.

Tưởng được ngậm thìa vàng từ lúc debut, boygroup em trai BTS vẫn phải ngủ chung 1 phòng trong ký túc xá - Ảnh 1.
Tưởng được ngậm thìa vàng từ lúc debut, boygroup em trai BTS vẫn phải ngủ chung 1 phòng trong ký túc xá - Ảnh 2.

TXT

Những tưởng được "ngậm thìa vàng" từ lúc mới debut dưới trướng một công ty có tiềm lực mạnh về kinh tế như Big Hit nhưng không, TXT cũng đi từ những phát xuất điểm nhỏ bé trước nhất. Ký túc xá của nhóm không hề tiện nghi, to lớn, đạt thứ hạng 5 sao như người ta vẫn lầm tưởng. Tại đây, 5 thành viên ngủ chung một phòng gồm 3 giường tầng: Soobin và Yeonjun ngủ ở dưới, 3 cậu em Beomgyu, Taehyun và Hueningkai ngủ ở trên. Trong khi đó, phòng khách của ký túc xá được nhóm trưng dụng thành phòng chứa đồ, xống áo...

Nhiều ý kiến cho rằng đây chính là cách đào tạo gà nhà của Big Hit khi để các thành viên ở chung và có thể thấu hiểu nhau, mang lại hiệu quả hơn nhờ vào teamwork.

Tưởng được ngậm thìa vàng từ lúc debut, boygroup em trai BTS vẫn phải ngủ chung 1 phòng trong ký túc xá - Ảnh 3.
Tưởng được ngậm thìa vàng từ lúc debut, boygroup em trai BTS vẫn phải ngủ chung 1 phòng trong ký túc xá - Ảnh 4.

Phòng khách của TXT được dùng làm nơi để xống áo

Tưởng được ngậm thìa vàng từ lúc debut, boygroup em trai BTS vẫn phải ngủ chung 1 phòng trong ký túc xá - Ảnh 5.

Big Hit muốn 5 chàng trai xuất phát từ những điều nhỏ nhất

Tưởng được ngậm thìa vàng từ lúc debut, boygroup em trai BTS vẫn phải ngủ chung 1 phòng trong ký túc xá - Ảnh 6.

BTS cũng từng sống chung vui vẻ trong ký túc xá trước khi đạt được thành công như hiện tại

Yêu đương sành điệu là khi bạn và nửa kia tậu 1 trong 10 hình xăm đôi lãng mạn nhưng không sến mà cực cool sau đây

- Ảnh 1.

Xăm ngón áp út - ngón đeo nhẫn cưới được nhiều cặp đôi yêu thích vì quá cỡ ý nghĩa và lãng mạn. Nhưng năm 2020 rồi mà xăm hình chiếc nhẫn trơn thì thường quá, ý tưởng xăm ngày sinh của đối phương đến từ cặp đôi Hàn Quốc này hay ho hơn nhiều.

- Ảnh 2.

Dù thích ăn quả bơ hay không, hẳn là bạn cũng phải đổ gục trước độ "cute phô mai que" của cặp hình xăm này.

- Ảnh 3.

Khung cảnh hoàng hôn lãng mạn hiện ra khi 2 cánh tay áp sát nhau, lại bảo là không thơ mộng đi!

- Ảnh 4.

'Til death - "Yêu nhau cho tới lúc chết" nghe có vẻ hơi "nặng đô", nhưng hẳn lại là cảm giác của thảy các cặp đôi trong thời đoạn nồng thắm nhất.

- Ảnh 5.

Chỉ một ký hiệu & đơn giản là đủ để chứng minh cái sự "có đôi có cặp" rồi, đã vậy trông lại còn bí ẩn cool ngầu nữa chứ.

- Ảnh 6.

Ngoắc tay nào!

- Ảnh 7.

Q (Queen) và K (King) - ngờ đâu bộ tú lơ khơ lại mang đến nguồn cảm hứng lãng mạn nhường này?

- Ảnh 8.

Hình xăm đôi dãy núi không chỉ "art" mà còn ẩn chứa thông điệp "I would move mountains for you" (Anh sẵn sàng dịch chuyển cả núi vì em).

- Ảnh 9.

Anh là Superman, em là Wonder Woman, cặp đôi nào cùng là fan nhà DC chắc chắn sẽ thích ý tưởng này.

- Ảnh 10.

Lovers - người thương, ngắn gọn, hàm súc nhưng ngọt đến sâu răng.

"Cô gái mượn nhà lập bàn thờ cho cha” được bạn đọc giúp đỡ số tiền lớn

Cô gái 15 tuổi Cao Thị Yến Nhi (ngụ xã Long Thạnh, huyện Vĩnh Lợi, tỉnh Bạc Liêu) đang gặp phải nỗi bất hạnh lớn trong cuộc đời mình. Hơn 10 năm trước, anh trai Nhi mất vì bệnh hiểm nghèo. Mới đây, cha của em cũng ra đi vì bệnh tật, bỏ lại em với người mẹ đang nằm liệt giường vì tai biến.

Trao tiền độc giả Dân trí giúp "cô gái mượn nhà lập bàn độc cha".

Chị gái của Yến Nhi lấy chồng ở xa. Nhà không còn ai, Nhi đã phải bỏ học giữa chừng để về chăm nom mẹ, sống trong cảnh cơ cực. Không việc làm, không có thu nhập, trong khi đó nợ lại chồng chất, cô gái 15 tuổi này rơi vào cảnh tuyệt vọng.

Một phần căn nhà mà mẹ con em Yến Nhi đang ở được "mượn" lại từ chính căn nhà mà cha em đã cầm cố từ nhiều năm trước để lấy 100 triệu đồng chữa bệnh cho con trai. Nay cha mất, chẳng sao giờ em Nhi mới có khả năng để chuộc lại căn nhà này.

Cuộc sống của em Yến Nhi hiện nay phải đối mặt với bao nỗi toan lo là điều trị căn bệnh của mẹ, là cơm áo gạo tiền mỗi ngày,… nhưng với một cô gái đang còn trong độ tuổi ăn, học thì quá tầm tay đối với em.

Cô gái mượn nhà lập bàn thờ cho cha” được bạn đọc giúp đỡ số tiền lớn - 1

PV Dân trí trao tiền độc giả viện trợ gia đình em Cao Thị Yến Nhi trước sự chứng kiến của đại diện lãnh đạo Hội, ngành, địa phương.

Sau khi báo Dân trí phản ảnh tình cảnh của em Yến Nhi trên chuyên mục bác ái, đông bảo bạn đọc báo gần xa đã quan tâm, trợ giúp đến em.

Trở lại thăm gia đình lần này cùng đi với PV Dân trí có ông Tào Thanh Điền- chủ toạ Hội Chữ thập đỏ huyện Vĩnh Lợi, bà Ngô Như Ý- bí thơ Đảng ủy xã Long Thạnh, bà Danh Thùy Dương- Phó chủ toạ UBND xã Long Thạnh, cùng đại diện ban, ngành địa phương...

Trước sự chứng kiến của đại diện lãnh đạo Hội, ngành, địa phương, PV Dân trí đã trao 87.800.000 đồng tiền độc giả trợ giúp (trong tuần 3, 4, 5/1) đến gia đình em Cao Thị Yến Nhi.

Khi biết được tình cảnh của em Yến Nhi, chuẩn y PV Dân trí tại tỉnh Bạc Liêu, một nữ độc giả Dân trí ở Bạc Liêu đã trao tặng em phần quà 1 triệu đồng, để san sẻ phần nào khó khăn với em.

Nhận số tiền độc giả Dân trí hỗ trợ, em Cao Thị Yến Nhi nghẹn ngào: “Con xin được cảm ơn các cô, chú, bác xa gần, cảm ơn độc giả của báo Dân trí đã quan tâm, viện trợ đến gia đình con để con có điều kiện lo cho mẹ”.

Cô gái mượn nhà lập bàn thờ cho cha” được bạn đọc giúp đỡ số tiền lớn - 2

PV Dân trí trao phần quà 1 triệu đồng của nữ bạn đọc ở Bạc Liêu gửi tặng đến em Cao Thị Yến Nhi.

Theo gia đình em Yến Nhi cho biết, gia đình cũng đã nhận trực tiếp hơn 30 triệu đồng. Như vậy, tính đến nay, tổng số tiền bạn đọc Dân trí giúp gia đình em Nhi là trên 120 triệu đồng.

Gia đình và chính quyền địa phương cùng hợp nhất gửi một phần tiền vào Quỹ tín dụng để làm sổ tùng tiệm cho em Yến Nhi, đảm bảo giữ giàng lâu dài và dùng có hiệu quả số tiền bạn đọc trong thời gian tới.

Bà Danh Thùy Dương, Phó Chủ tịch UBND xã Long Thạnh (huyện Vĩnh Lợi) thay mặt chính quyền địa phương, thông tõ lời tri ân sâu sắc, cảm ơn thực bụng nhất đến báo Dân trí và bạn đọc xa gần đã giúp đỡ gia đình em Yến Nhi có được phần tiền để trang trải cuộc sống.

Huỳnh Hải

Đánh giá Pajero Sport 2020?

Tôi đắn đo chọn xe Pajero Sport 2019 hoặc 2020 bản 2.4 máy dầu số tự động. Tuy nhiên, tham khảo ý kiến một số người cho rằng: máy dầu ồn khi đi khoảng 3-5 năm, song song xe này bị ù ở tốc độ 80 km/h. Nhờ bạn đọc tham vấn thêm về nhược điểm của xe All New Pajero Sport AT 2.4 và những tội trên có đúng không? Xin cám ơn.

Australia giải cứu dân trên tàu Diamond Princess

Thủ tướng Australia Scott Morrison và nội các họp trong ngày 17/2 để đưa ra phương án cụ thể cho việc giải cứu hơn 200 công dân mắc kẹt trên du thuyền Diamond Princess bị cách ly ngoài khơi Nhật Bản.

Con tàu với hơn 3.700 hành khách, thủy thủ đoàn đang bị cách ly tại cảng Yokohama, gần thủ đô Tokyo. Đến ngày 17/2, số ca nhiễm nCoV trên tàu là 356 người với 16 ca nhiễm là du khách Australia. Ảnh: AFP.

Con tàu với hơn 3.700 hành khách, thành viên thủy thủ đoàn đang bị cách ly tại cảng Yokohama, gần thủ đô Tokyo. Đến ngày 17/2, số ca nhiễm Covid-19 trên tàu là 356 người với 16 ca nhiễm là du khách Australia. Ảnh: AFP.

Australia đang chờ chuyên gia về bệnh lây truyền đánh giá tình hình trên tàu. Những công dân có kết quả âm tính sẽ được trở về nhà trước và người cao tuổi được ưu tiên. Họ được đưa đến Darwin cách ly. Đây cũng là nơi đang có 266 người bị cách ly sau khi bay từ Vũ Hán về. Hơn 200 công dân được di tản khỏi tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc trước đó phải cách ly trên đảo Giáng sinh, hôm nay được trở về nhà.

Trước đó, nhiều nhà nước đã ban bố kế hoạch giải cứu công dân nước mình đang mắc kẹt trên du thuyền. Hôm 15/2, trọng điểm Kiểm soát và đề phòng dịch bệnh Mỹ (CDC) cho biết, Bộ Ngoại giao sẽ điều hai phi cơ để đưa gần 400 người Mỹ về nước.

Tuy nhiên, theo Anathony Fauci, quan chức cấp cao của Viện Sức khỏe quốc gia Mỹ, thông tin vào ngày 16/2, 40 người nhiễm Covid-19 không nằm trong danh sách được giải cứu này. "Họ đang được chuyển đến các bệnh viện ở Nhật Bản, không đi đâu cả".

Canada, Italy, Hàn Quốc và Hong Kong (Trung Quốc) cũng ban bố về các chuyến bay chở công dân về nhà. Những người được giải cứu đều phải cách ly 14 ngày khi nhập cảnh.

Anh Minh (Theo News )

Phó quản đốc thông tin sai về dịch Covid-19

Ngày 16/2, cùng với Chang, Công an Cẩm Phả xử phạt 7,5 triệu đồng với lái xe Phạm Quang Trường với lỗi cung cấp và truyền thông báo không đúng sự thật về dịch Covid-19 trên mạng tầng lớp. Anh Chang và Trường làm việc tại Công ty cổ phần chuyên chở và đưa đón thợ mỏ.

Trước đó, khoảng 23h40, ngày15/2, UBND thành phố Cẩm Phả nhận đề đạt về việc có trường hợp dương tính với virus corona tại xã Dương Huy; thông báo được đăng tải, san sẻ bằng hình ảnh trên account mạng xã hội Facebook.

Công an TP Cẩm Phả làm việc với Chang và Trường (bên phải). Ảnh: Thùy Dung

Công an Cẩm Phả làm việc với anh Chang và Trường (bên phải). Ảnh: Thùy Dung

Công an Cẩm Phả xác minh và khẳng định đây là thông báo sai sự thực. Người viết trên bảng thông báo nội bộ của phân xưởng là phó quản đốc Chang. Sau đó, lái xe Trường đã chụp ảnh và đăng trên tài khoản mạng xã hội của mình.

Nhà chức trách đã làm việc với lãnh đạo Công ty cổ phần chuyển vận và đón đưa thợ mỏ và những người có hệ trọng. Anh Chang và Trường nhấn hành vi đăng tải thông báo là không đúng sự thật.

Doanh nghiệp nhà nước làm ăn hiệu quả sau cổ phần hoá

Theo thống kê của Công ty TNHH Chứng khoán Yuanta Việt Nam về hoạt động cổ phần hoá tuổi từ 2005 đến nay, chỉ hơn 64% doanh nghiệp sau khi cổ phần hoá đăng ký lên sàn chứng khoán trong 90 ngày theo quy định. Tỷ lệ thoái vốn quốc gia thành công 100% so với kế hoạch cũng chỉ đạt khoảng phân nửa. Tình trạng chậm cổ phần hoá và thoái vốn lên đường từ nhiều nhân tố, nhưng chủ yếu liên quan đến thời kì xử lý đất đai và kiểm kê tài sản.

Dù vậy, hoạt động này vẫn là lời giải khả thi cho bài toán tăng quy mô thị trường chứng khoán và cuộn dòng vốn ngoại trong bối cảnh nhiều cổ phiếu đã kín room. Sau tuổi đẩy mạnh cổ phần hoá vào năm 2007-2008, thanh khoản thị trường năm 2009 tăng đến 226%, lên trên 1.600 tỷ đồng mỗi phiên.

Tốc độ tăng trưởng quy mô tài sản, vốn chủ sở hữu, lợi nhuận... của doanh nghiệp có phần chậm lại sau cổ phần hoá vì mất khoảng 2 năm để tái cơ cấu. Bù lại, chất lượng tài chính và hiệu quả hoạt động được cải thiện đáng kê. ROE (tỷ suất lợi nhuận trên vốn chủ sở hữu) làng nhàng 3 năm sau cổ phần hoá và thoái vốn đạt 15,4%, tăng cao so với 12,4% của tuổi trước đó. ROA (tỷ suất lợi nhuận trên tổng tài sản) cũng nhích nhẹ từ 1,5% lên 1,6% sau thoái vốn.

Theo nhận định của Yuanta Việt Nam, hoạt động cổ phần hoá thời gian tới sẽ sôi nổi hơn khi Thủ tướng yêu cầu 93 doanh nghiệp phải hoàn thành quá trình cổ phần hoá trong năm nay. Hai thương vụ được giới đầu tư chờ nhất là Mobifone và Agirbank, nhưng khả năng kết thúc trong năm nay khó xảy ra. Trong khi đó, hoạt động thoái vốn quốc gia có thể âm u hơn vì thị trường chứng khoán đang đối mặt nhiều rủi ro từ các nhân tố bên ngoài.

Phương Đông

Vượt qua khó khăn ngày hôm nay để chào đón ngày mai

Tôi là con gái độc nhất trong số 4 anh chị em, ngoài việc học, 4 anh em tôi phải đi lấy rau lợn, rau bò phụ giúp bác mẹ. Cứ thế, thời gian dần trôi đi, bao nỗi vất vả của cha mẹ và sự cầm của 4 anh em tôi đã được đền đáp. Cả 4 anh em đều được học hành, có nghề và công ăn việc làm ổn định.

Ở độ tuổi Canh Thân, sinh năm 1980, tôi đứa con gái độc nhất ở làng đi học đầy đủ và tháng 8/2001 có được tấm bằng trung cấp sư phạm chuyên ngành mầm non chính quy đi xin việc. Ai cũng bảo, tuổi Canh Thân nặng nhọc, kém may mắn, nhất lại là nữ càng nặng nhọc hơn. Nhưng tôi luôn nghĩ đến câu nói của dân gian để lại "Tuổi Thân thì mặc tuổi Thân, sinh vào giờ Dần vẫn sướng như Tiên" và rồi rút cuộc thì may mắn cũng đã đến với tôi. Tôi được nhận luôn vào làm cô giáo mầm non ở trường công lập của xã và được hưởng lương của Phòng Giáo dục.

Tôi trong một cuộc phỏng vấn với Đài truyền hình Việt Nam.

Tôi trong một cuộc phỏng vấn với Đài truyền hình Việt Nam.

Tháng 11/2001, tôi xây dựng gia đình. Chồng tôi là người cùng thôn, bố anh mất sớm, anh phải bỏ học giữa chừng để phụ mẹ nuôi 3 em. Cả 2 bên gia đình đều là nông dân nghèo và đông con, vợ chồng chúng tôi lấy nhau, lên đường điểm là ở ngôi nhà cấp 4, nền đất, trong nhà không có vật dụng gì quý báu. Tôi nhớ rất rõ buổi tối trước nhất về nhà chồng, bố tôi gọi chồng tôi lại uống nước và bảo "Bố không có tiền cho con gái làm của hồi môn, bố chỉ có cái chữ cho nó, 2 đứa về bảo nhau làm ăn, tự lo cuộc sống".

Đến tận hiện nay, mỗi khi nghĩ đến câu nói đó, 2 vợ chồng tôi đều chảy nước mắt. Tôi rất may mắn khi được sinh ra trong một gia đình tuy nghèo nhưng ba má chú trọng việc học hành của con cái, và may mắn hơn nữa chồng tôi là người phúc hậu, chăm chỉ, chịu thương chịu khó, tùng tiệm vun vén cho gia đình. Năm 2002, tôi sinh cháu gái đầu lòng; năm 2008, tôi sinh cháu trai thứ 2. Cuộc sống dần dần ổn định và khá hơn, có công việc thu nhập đều, chúng tôi tu bổ trang hoàng nhà cửa, mua sắm vật dụng.

Là chị dâu lớn độc nhất trong gia đình, tôi luôn ý thức được nghĩa vụ của mình với gia đình, với mẹ chồng và các em, các cháu bên chồng. Khi các em chồng sinh con hay các con, các cháu ốm, tôi đều đứng lên lo việc. Chủ nhật hàng tuần, tôi thẳng thớm cải thiện bữa cơm gia đình, mời các em, các cháu đến ăn cùng cho vui vẻ, hòa thuận. Không phải là cuộc sống dư giả hay tiêu sài hoang phí, mà tôi nghĩ đây là sự kết nối tình thân gia đình.

Bằng tình xót thương, nghĩa vụ, sự san sẻ từ cái tâm của mình, tôi được gia đình nhà chồng rất yêu quý, mọi sự ráng đều được đền đáp. Khi lấy nhau được tròn 15 năm, năm 2016 chúng tôi xây được ngôi nhà 2 tầng với mặt bằng 70m2. người nhà, bạn bè, thôn trang đều mừng và nô nức cho chúng tôi vì 2 vợ chồng đều công việc ổn định, đi làm được cấp trên tin tức, đồng nghiệp quý mến, con ngoan học giỏi, lại luôn được cả gia đình nhà chồng yêu; có nhà đẹp để ở, không còn cảnh phải lấy chậu thau hứng dột, không còn cảnh khi trời nóng cả nhà phải chui vào trong một cái buồng bé xíu để nằm chỉ có độc nhất một cái điều hòa. Cuộc sống có thể nói là viên mãn.

Thế nhưng đúng là không ai biết trước được điều gì, tôi còn nhớ như in, một buổi sáng ngày hè tháng 7/2018, khi đưa em chồng đi mổ u tuyến giáp ở Bệnh viện Ung bướu Hà Nội, trong thời kì đợi, tôi tranh thủ đi khám. bác sĩ bảo tôi có u mỡ ở thành bụng, nên phẫu thuật. Chiều hôm đó, một mình tôi quay về Bệnh viện tuyến huyện khám lại lần nữa và thầy thuốc cũng tham mưu nên giải phẫu. Tôi gọi điện về cho chồng, bàn với gia đình và hợp nhất nhập Viện.

Ngày 18/7/2018, tôi đã được phẫu thuật và nằm điều trị tại Bệnh viện huyện, 5 ngày sau thì được bác sỹ thông tin rằng kết quả xét nghiệm bệnh phẩm u mỡ của tôi có tế bào ác tính, tôi cần chuyển sang Bệnh viện K Trung ương để điều trị tiếp. Tôi là người rất nghị lực, rất tĩnh tâm nhưng lúc đó cũng khôn cùng sốc, hoang mang, lo sợ và bối rối, nước mắt cứ thi nhau trào ra, không nói được gì. Rồi tôi cố bình tĩnh, gọi chồng ra làm thủ tục chuyển viện và ăn một bữa cơm nhiều gấp 2 lần so với thông thường vì tôi nghĩ mình cần có sức khỏe để chuẩn bị cho đợt điều trị lâu dài.

Vợ chồng tôi mang mẫu bệnh phẩm sang Bệnh viện K Trung ương để xét nghiệm lại lần nữa, vẫn nuôi hy vọng là nhầm, nhưng kết quả vẫn vậy - tôi đã bị ung thư. Tôi nghĩ suy nhiều lắm, mất 3 đêm liền không ngủ, lo lắng không biết bố mẹ biết mình bị bệnh sẽ thống khổ thế nào, mọi người nhìn mình bằng con mắt thế nào, tôi không muốn ai phải thương hại mình, thấy tiếc cuộc sống đang vui vẻ, hạnh phúc và thương chồng thương con khôn xiết, bây giờ mình chết sớm thì các con mình sẽ ra sao... bao lăm câu hỏi đặt ra và rốt cuộc 2 vợ chồng thống nhất chỉ nói bệnh của tôi cho các anh em và chị em của tôi biết.

Xác định ung thư như là bệnh mạn tính, phải sống chung với nó, nếu chỉ nghĩ tới cái chết là sẽ thua cuộc, cần phải tin cậy vào bác sỹ, tin vào khoa học - thế là bắt đầu cuộc hành trình chữa bệnh. Những ngày trước nhất, chồng tôi và anh trai lớn của tôi đi cùng, 2 người vừa thương tôi vừa lo âu, chân bước run run, nhiều lúc không vững khi bước lên những bậc cầu thang. Hiểu được sự lo lắng đó, tôi phải cầm tự an ủi mình và khích lệ 2 người bằng những nụ cười và sự lạc quan.

"Mỗi người mỗi số phận, còn điều trị được nghĩa là còn sống được thêm, em vẫn hạnh phúc hơn những người bị tai nạn ra đi luôn, chẳng thể trở về nên mọi người đừng buồn và lo lắng quá", tôi nói như vậy với chồng và anh trai mình, rồi chúng tôi cùng cười. Cũng may mắn khi sang Viện K, tôi gặp được một phụ huynh học trò là thầy thuốc Khoa X-Quang đã giúp tôi hoàn thiện hồ sơ để nhập viện.

Tại đây, các bác sỹ quyết định mổ lại cho tôi vì cần phải thực hành cắt bỏ khối u và hạch triệt để hơn. Vậy là 20 ngày sau cuộc giải phẫu tại Bệnh viện huyện, ngày 08/08/2018, tôi sang cuộc giải phẫu lần thứ 2. Phải trải qua liên tiếp 2 cuộc mổ và sức ép tâm lý nặng nề do mắc phải bạo bệnh, sức khỏe của tôi rất yếu. Nhưng với nghị lực của bản thân cùng với sự chăm sóc chu đáo ân cần của các chị dâu, em chồng, tình cảm ấm áp từ những người nhà, sự cổ vũ, san sớt của bạn bè, láng giềng, đồng nghiệp đã giúp tôi vượt qua lúc đớn đau nhất.

Hết một tuần điều trị tại khoa ngoại của Bệnh viện K tôi về nhà dưỡng bệnh. Được 14 ngày thì cắt chỉ, nhưng không may ở phần da bụng nhiều mỡ nên bị 2 mũi không lành. Đúng hôm trời mưa to, gió lớn, 2 vợ chồng lại phải bắt taxi sang Viện K khâu lại, chờ suốt từ 2 giờ chiều đến 6 giờ tối do bác sĩ phải đi mổ cấp cứu, mỏi mệt và đói. kinh khủng hơn là phải khâu sống (không dùng thuốc tê) để cho vết thương mau lành, trong phòng vệ thuật tôi cảm nhận được từng mũi kim khâu đang cắm vào da thịt mình, đau đơn và choáng váng...

Đứng ngoài phòng chờ, chồng tôi chảy nước mắt khi nghe rõ tiếng tôi kêu đau. Khâu xong, 2 vợ chồng đưa nhau về nhà. Kiên quyết không uống giảm đau vì sợ vết thương lâu lành và hại gan, tôi cắn răng chịu đựng vượt qua một đêm dài đau đớn. thời gian rồi cũng qua nhanh, khi vết thương lành, tôi đã gắng đi làm trở lại vì không muốn gia đình, mọi người lo lắng, đó cũng là cách để tôi kéo cuộc sống trở lại như thường ngày.

Ngày 11/9/2018 tôi chuyển từ khoa Ngoại sang khoa Xạ của Bệnh viện K. Tôi lo âu lắm, vì nghe mọi người nói xạ là chết, là đớn đau, nhiều tác dụng phụ, bỏng rát, ảnh hưởng nhiều thứ... Tôi đã nghe tham mưu thầy thuốc và tĩnh tâm tìm hiểu qua mạng để sẵn sàng cho cuộc chiến với xạ trị. Phác đồ 25 lần chiếu xạ, giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy sợ, 1 tuần xạ 5 lần vào các buổi chiều. vắng cấp trên cho tôi đi tiêm chứ không hề nói đi xạ, đồng nghiệp vẫn nghĩ tôi đi tiêm và đặt câu hỏi sao lâu lành thế hay vết thương đau quá! Tôi chỉ cười không nói gì.

hàng xóm, họ hàng thì chỉ nghĩ tôi vẫn đi làm như thường nhật nên không ai quan tâm đến việc đi Viện của tôi. Tôi phải tự đi để chồng đi làm mới có tiền chữa bệnh, chẳng thể nghỉ mãi được. Hàng ngày, sáng đi làm, 12 giờ về ăn cơm trưa, 12h30 tôi đi xe máy ra bến ô tô buýt bắt xe ra Viện K để xạ trị, truyền dịch. Hơn 5 giờ chiều, có hôm 6 giờ lại bắt ô tô buýt về. Đó thực thụ là chuỗi ngày dông dài dã mỏi mệt và nhọc nhằn, hôm nào cũng xạ ở tầng 1 rồi leo cầu thang bộ lên tầng 3 cắm kim truyền. Có hôm mới leo được đến tầng 2 mà phải nghỉ chân vì quá mệt, đã thế lúc nào cũng sợ gặp người quen và luôn phải núm tỏ ra bình thường.

Ở bệnh viện mọi người bảo tôi giống như đi đưa người thân đi chữa bệnh, không phải là bệnh nhân, tôi cũng vui lắm vì chắc là nhìn mình khỏe mạnh họ mới nói như vậy. Có hôm con gái lớn của tôi thương mẹ đi một mình nên muốn đi cùng, chỉ để cho mẹ vui và động viên mẹ. Những lúc như thế tôi càng phải cố biểu hiện rằng mình vẫn ổn để bớt phần lo lắng cho con, khi truyền xong 2 mẹ con đi ô tô buýt vào siêu thị mua sắm, ăn uống cho vui vẻ để thay đổi không khí và cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn. Tôi luôn nghĩ mình cần phải cố kỉnh, vì mình, vì chồng con để nỗ lực hơn nữa,

Cuộc sống đúng là còn nhiều điều bất ngờ có thể xảy ra, Trong khi tôi đang phải gồng mình đấu tranh bệnh tật, gồng mình nghị lực để khích lệ người thân cho họ yên tâm về mình thì một cú sốc lớn lại đến với tôi và cha mẹ tôi. Anh trai thứ 2 của tôi đang sống khỏe mạnh và làm việc thường ngày thì bất thần bị bị đột quỵ ra đi. Hôm đưa tang anh trai tôi, tất tật mọi người lo công việc, một mình tôi nằm trong căn phòng bé nhỏ khóc cả ngày, đau lắm, khó thở lắm, ngột ngạt lắm. Ông trời đối với tôi, với bác mẹ tôi như vậy thật không công bằng, khi một đứa con đang điều trị bệnh ung thư, một đứa đột ngột ra đi, người tóc bạc tiễn người tóc xanh. Cú sốc này quá lớn, nhưng tôi lại phải tự động viên mình, biết rằng ốm mệt sẽ không đủ sức tranh đấu với bệnh tật rồi cả nhà lại phải lo cho mình, nếu không có họ thì mình không biết phải làm gì nữa tiếp theo nữa...

Khi hết 25 lần xạ trị, bác sỹ quyết định cho tôi xạ 5 lần nữa. Vậy là tổng cộng 30 lần xạ, 30 buổi chiều khó khăn nặng nhọc rồi tôi cũng vượt qua. Ngày 3/11/2018, tôi cầm tờ Giấy ra viện bước chân ra khỏi Bệnh viện K, một số người cùng ra nói đùa với nhau: "Cầm thẻ ra viện mà náo nức như nhận tấm bằng tốt nghiệp". Đúng vậy, những người bệnh như tôi chỉ mong nhanh đến ngày được ra viện. Tôi vui lắm, vì bác sỹ nói bệnh của tôi đã ổn, nỗ lực ăn uống, giữ giàng sức khỏe, 3 tháng định kỳ đi rà soát lại.

Cuộc sống của tôi đã trở lại như trước, hàng ngày không phải đi xe buýt chữa bệnh nữa, tôi đi làm như người thường ngày rồi về nhà trông nom gia đình, tham gia các hoạt động xã hội của thôn xóm như thi văn nghệ, thể dục thể thao. Các lần tham gia thi ở thôn, tôi đều có giải, đóng góp một phần không nhỏ vào thành tích của thôn. Tôi rất vui vì mình đấu được sống hữu ích và tự điều chỉnh giờ làm việc, nghỉ ngơi, chế độ ăn uống. Tôi ăn những món ăn tươi, hạn chế thịt đỏ, đồ ăn sẵn nhưng vẫn phải thăng bằng chất dinh dưỡng, sáng dậy tập thể dục đi bộ khoảng 30 phút, chiều tập thể dục khoảng 1 giờ, mỗi tuần 3 buổi tập Yoga.

Sau một thời kì, sức khỏe của tôi dần ổn định, cuộc sống vui khỏe hẳn lên. Cả gia đình đều thán phục tôi, chồng tôi thường nói với các con: "Mẹ các con chính là nhân chứng sống cho sự nghị lực vượt qua bệnh tật của bản thân". Tôi biết rõ rằng mình được như vậy là nhờ nghị lực của chính bản thân mình và sự tiếp sức bằng tình thương xót trách nhiệm của cả gia đình, sự quý mến của hàng xóm, sự động viên chia sẻ của đồng nghiệp dành cho tôi.

Kể từ ngày ra viện, tác dụng phụ của xạ trị kéo dài gần một tháng trời vì vết bỏng của xạ trị, đau rát, bất tiện trong việc mặc áo quần, đi lại, sinh hoạt, ăn uống... rồi cũng qua. Tôi vẫn ngay đi khám định kỳ 3 tháng một lần, mỗi lần đến kỳ tái khám, tôi đều có cảm giác lo âu, canh cánh khi ký ức về những chuỗi ngày vất vả, đớn đau ở bệnh viện luôn hiện hữu. Nhưng bằng lỹ trí, tôi lại tự mình trấn tĩnh, tự nhủ cho dù kết quả thế nào mình vẫn phải đón nhận một cách nhẹ nhõm. Tôi vui khi mỗi lần tái khám nhận được kết quả tốt và tin vào sự thay của mình đã được đền đáp.

Nhưng chỉ được 13 tháng kể từ ngày phát hiện ra bệnh, đến tháng 8/2019 tôi bị ho kéo dài, uống thuốc rồi tiêm cũng không khỏi, đêm đến thì ho suốt, không ngủ được. Tôi thấy rõ sức khỏe của mình không ổn, chồng tôi giục đi khám, sáng đêm ngày sau tôi bắt ô tô buýt đi khám một mình. Xét nghiệm máu, siêu âm thì vết mổ cũ ổn, nhưng khi chụp X-quang phổi và chụp cộng hưởng từ thì bác sĩ bác sỹ kết luận trong phổi có khối u, vậy là bệnh ung thư của tôi đã tái phát và di căn và lại phải chuyển tới Bệnh viện K để điều trị.

Hoang mang, mỏi mệt lắm nhưng tôi biết rằng mình phải vắt để chuẩn bị cho chuỗi ngày tháng tiếp theo, cố tỏ ra tĩnh tâm để động viên chồng, tôi bảo anh về thẳng cơ quan anh, còn tôi về trường mỏng với lãnh đạo xếp đặt công việc cho tôi đi Viện. Dịp đó trường tôi có hai sự kiện lớn là tổ chức Lễ khai trường và Tết Trung thu. Tôi là thầy rất năng động, làm việc hiệu quả, được đồng nghiệp và cấp trên rất quý mến nên nếu biết tôi bị bệnh mọi người sẽ lo âu, thương cảm, nhìn nhau rồi lại khóc sẽ mất không khí vui tươi của hai ngày đó nên tôi cũng chỉ nói là đi Viện tiêm chữa ho.

Nhập Viện K3, khi biết phải truyền hóa chất tôi rất lo lắng và suy sụp. Tôi nghe nhiều người nói truyền hóa chất là sẽ rất nhanh chết, nên uống thuốc lá. Nhưng tôi chưa thấy ai khỏi bệnh bằng thuốc lá và nghĩ rằng nếu có thì chắc là cũng rất hiếm. Bệnh này hiện chỉ có các phương pháp điều trị Tây y để kéo dài sự sống, cần phải tin vào Y học, nhất mực phải đến bệnh viện điều trị, sau đó thế nào sẽ tính tiếp.

Trong thời kì về nhà chờ hóa trị, tôi luôn tạo bầu không khí vui tươi , thoải mái, làm việc khoa học hơn, tạo thời kì ngơi nghỉ nhiều hơn, ăn đầy đủ chất hơn, tranh thủ tập thể dục đều đặn vì sợ sau khi truyền háo chất sẽ mệt sẽ không tập được nữa. Đồng thời, hai vợ chồng tổ chức họp gia đình, động viên tư tưởng cho ba má, các anh chị em ruột để mọi người chuẩn bị tinh thần, xác định cuộc chiến lâu dài, sẵn sàng đối mặt và chấp nhận mọi tình huống xấu có thể xảy ra.

Tôi luôn nói mọi người hãy nỗ lực thoải mái, vui vẻ để tôi có thể yên tâm chữa bệnh, tôi đã trưởng thành, có hiểu biết nên mọi quyết định về điều trị bệnh là do tôi, mỗi người một mệnh, mỗi người mỗi bệnh, sống đến đâu hưởng đến đó, không quan yếu sống dài hay ngắn mà quan trọng là chất lượng cuộc sống.

Đến nay tôi cũng đã được sống hạnh phúc, con cái đầy đủ và cũng lớn rồi, cả họ nhà chồng thương yêu, công việc lại ổn định, cấp trên và đồng nghiệp luôn tin tưởng.# và yêu quý, nói chung nếu giờ có tuyệt mệnh thì cuộc sống của tôi cũng đã tốt đẹp hơn so với rất nhiều những người khác. Thế nên dần dần cả gia đình đã ưng sự việc một cách thoải mái hơn, mọi người tự phân công nhau, các anh em thì lo việc gia đình, còn các chị em sẽ sắp xếp công việc để dành thời kì thay nhau chăm lo cho tôi ở viện.

cổ vũ mọi người như vậy nhưng bản thân tôi cũng vẫn lo lắm, Tôi không sợ mình chết sớm, mà tôi lo là nếu mình chết sớm sẽ trùng tang vì anh trai tôi vừa mới giỗ đầu, bố mẹ tôi sẽ khổ đau hết sức. Rồi tôi lo mình chết sớm đúng dịp con gái lớn ôn thi đại học sẽ làm ảnh hưởng tâm lý và mai sau của con sau này. Đặc biệt chồng tôi, chưa bao giờ anh khóc nhiều đến như thế, anh gầy hẳn đi, tóc bạc trắng, da sạm...

Cảm nhận được quờ sự lo lắng của mọi người, tôi đã ráng sống làm việc, sinh hoạt thông thường, Đồng thời hai vợ chồng lên mạng tìm hiểu về phương pháp hóa trị và tìm những thực phẩm chức năng hay loại thuốc nào cho bệnh nhân ung thư phổi di căn như tôi. Cũng là cái duyên khi chồng tôi đọc được bài viết trên mạng nói về chú Trần Xuân Chín ở Tam Đảo, Vĩnh Phúc, người đã sống khỏe với bệnh ung thư phổi đã di căn được 5 năm nhờ dùng sản phẩm KSol. Chồng tôi đã giao thông với chú Chín, nhưng không may buổi sáng gọi chú không nghe điện thoại, chúng tôi đã nghĩ năng trang quảng cáo lừa, nhưng đến buổi chiều thì thấy chú Chín gọi lại cho chồng tôi. Không biết cụ thể cuộc nói chuyện diễn ra như thế nào, nhưng sau đó chồng tôi đã đặt mua luôn sản phẩm KSol. Tôi uống KSol theo liều lượng Chú Chín đã san sẻ được một tuần trước khi nhập viện hóa trị và duy trì liên tiếp cho đến bây chừ.

Đêm 11/9/2019 (ngày 13/8 âm lịch), trường tôi kết hợp với UBND huyện tổ chức Đêm hội trăng rằm cho trẻ rất thành công. Nhân dân, phụ huynh, cha nội viên chức và các con học sinh phấn khởi vì đã có một đêm Trung thu dành cho trẻ nít trong xã thật ý nghĩa và vui vẻ. Xong việc, 22h20 phút, tôi về nhà và bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cá nhân bắt đầu cho một tuần nằm viện. Đêm đó, tôi không ngủ được, canh cánh, lo lắng không biết mình rồi sẽ bị tác dụng phụ của hóa chất như thế nào, sau một tuần liệu có còn khỏe mạnh đi lại không, vững chắc rồi sẽ bị rụng hết tóc, mọi người sẽ biết tôi bị bệnh và thương hại tôi, liên hồi suy nghĩ rồi mệt quá tôi cũng chìm vào giấc ngủ.

Một ngày mới bắt đầu, cũng là ngày trước hết như một bước ngoặt cuộc thế của tôi, đúng 7 giờ 30 phút, hai vợ chồng bắt xe buýt ra Viện K3 Tân Triều, 9 giờ bắt đầu truyền hóa chất. Hồi hộp, lo lắng, ngày hôm đó hai vợ chồng thức trắng đêm và truyền đến tận 5 giờ sáng hộm sau mới hết số hóa chất và dịch. Ngày thứ hai, thứ ba cho đến hết 6 ngày các em gái nhà chồng thay nhau chăm nom tôi. Tôi cảm thấy rất yên tâm vì được các cô em chăm sóc chị chu đáo, chăm lo từng li từng tý, không để cho tôi phải suy nghĩ hay buồn phiền. Mọi người xung quanh ai cũng bảo không biết cô giáo sống đối với nhà chồng thế nào mà các bà cô bên chồng trông nom hơn cả chị em ruột. Nghe mọi người nói như vậy tôi vui lắm.

Các chị em đồng nghiệp ở trường khi thấy tôi nghỉ làm lâu ai cũng hỏi thăm vì chưa bao giờ tôi nghỉ ốm dài ngày ngoài việc đi mổ như năm trước. Dù tôi chỉ nói mình nằm viện tiêm, nhưng qua thông báo các chị em vẫn biết tôi đang ở K3, đến ngày thứ 5 thì mọi người ra thăm. Khi vào phòng bệnh, nhìn thấy tôi nằm cạnh những người chọc đầu và truyền dịch, họ mới hỏi "Tóm lại là chị bị làm sao?", sau đổ vỡ ra mọi người lại khóc. Tôi bảo họ hãy giấu kín chuyện này vì tôi vẫn khỏe, truyền được 5 ngày mà vẫn như người bình thường, ăn ngủ tốt.

Vậy là 6 ngày truyền hóa chất đợt 1 kết thúc, xét nghiệm máu kết quả ổn định, bác sĩ cho về, 2 vợ chồng lại bắt xe buýt về nhà. Không hề bị mệt nhiều như tôi đã từng lo lắng, chỉ nghỉ ở nhà một hôm, hôm sau lại tôi lại đi làm và mọi chuyện trở lại bình thường. Tác dụng phụ độc nhất tôi bị là nhiệt miệng, mất khoảng 1 tuần thì ổn định lại bình thường. Tôi vẫn giữ được mức cân và sức khỏe để sẵn sàng hóa trị đợt 2. Trong suy nghĩ của tôi, luôn lạc quan, vui vẻ, nắm ăn uống đủ dưỡng chất, duy trì tập thể dục và sử dụng sản phẩm KSol đều đặn, quờ các yếu tố đó đã tạo nên niềm tin và sức mạnh giúp tôi vượt qua được đợt hóa trị một cách an toàn, khỏe mạnh.

Trong thời kì này, thấy sinh hoạt của tôi thất thường, chẳng thể giấu được nữa, tại buổi họp nhà trường, tôi xin nghỉ 1 tuần để hóa trị đợt 2 và chính thức thông báo về bệnh của mình. Cả trường hơn 80 người đều khóc, họ thương tôi và bái phục nghị lực của tôi đã luôn cố gắng chịu đựng, gắng sức vì mọi người, vì công việc và cũng mừng cho tôi là đã truyền đợt 1 xong vẫn khỏe mạnh thường ngày. Tôi đã chia sẻ với họ hàng, bạn bè về bệnh tình của mình. Khi nói ra được, tôi thấy nhẹ lòng hơn, như trút được gánh nặng gì đó.

Trong thời gian ở viện đợt 2 rất nhiều người ra thăm, nhắn tin cổ vũ, tôi luôn nở nụ cười cảm ơn vì mọi người quan hoài, tạo cho tôi niềm tin và sức mạnh. kết thúc hóa trị đợt 2, tôi vẫn ổn định sức khỏe đi làm thường nhật. người thân bệnh nhân ai cũng hỏi "Cô giáo có bí quyết gì mà khỏe, yêu đời như vậy?", tôi chỉ cười và nói: "Hãy luôn núm, vui vẻ, tin vào bác sĩ, tin vào tương lai để vượt lên chính mình". Các cô y tá thì bảo trông thần thái chị tốt như chơi phải bệnh nhân vậy. Chưa biết là tiến chuyển bệnh sẽ tốt đến đâu nhưng khi nghe mọi người nói vậy tôi vui lắm, vậy là những cầm của tôi đã được đền đáp, sức khỏe vấn tốt và trong mắt mọi người tôi vẫn như là một người thông thường.

Tiếp theo đợt 3, đợt 4 rồi đợt 5, tôi vẫn duy trì chế độ ăn uống, ngủ nghỉ, thể dục và uống KSOL đều đặn mỗi ngày. Hôm nào mệt thì tập bài thở nhẹ nhõm hơn để lưu thông khí huyết, cơ thể được chuyển động ăn ngon và ngủ sâu hơn. chẳng những vậy, thời gian ở viện tôi luôn an ủi, cổ vũ những bệnh nhân khác hãy vậy ăn rồi cùng đi thể dục với tôi, phải luôn vui cười, không được bỏ cuộc. Người nhà bệnh nhân trong phòng bệnh cũng nghe theo lời tôi, không hề có lối sống cá nhân mà họ luôn viện trợ, săn sóc bệnh nhân cho nhau khi cần. Khi có mặt tôi là cả phòng bệnh luôn vui vẻ, mọi người đặt cho tôi biệt danh rất dễ thương "Chim Họa mi", nếu hôm nào tôi mệt không chuyện trò nhiều như thường nhật, mọi người lại trêu "Hôm nay Họa mi ngừng hót" và sau đó lại cùng nhau cười vang, phá tan cả bầu không khí nhọc mệt. Hiện tại, sức khỏe của tôi ổn định và đang chuẩn bị hóa trị đợt 6.

dự viết bài gửi dự thi, hy vọng rằng câu chuyện của tôi chạm được vào trái tim Ban giám khảo, tôi có thể được giải thưởng, sẽ đỡ phần nào phí mua sản phẩm KSol. Nhưng điều quan yếu hơn là tôi muốn gửi thông điệp tới ắt mọi người rằng: "Nếu ai sống khỏe mạnh hãy sống hữu dụng, sống chăm sóc bản thân sớm muộn đó săn sóc gia đình, có nghĩa vụ với người thân, bạn bè, đồng nghiệp. Nếu người nhà, bạn bè, đồng nghiệp của mình không may bị bệnh tật hãy dành chọn tình cảm thương tình, coi sóc họ chu đáo, bổ sung dinh dưỡng hợp cho họ, san sớt khích lệ thăm hỏi kịp thời, tránh những thông tin bi quan về bệnh tật, luôn tạo cho họ niềm tin vào tương lai. Với những ai không may mắc bệnh như tôi thì hãy luôn lạc quan, vui vẻ, đón nhận bệnh tật một cách nhẹ nhàng, hãy mở lòng đón nhận những tình cảm, sự viện trợ của người nhà, bạn bè, đồng nghiệp... không được đếm ngược thời kì sống của mình, sống dài hay ngắn không quan trọng mà quan trọng là chất lượng cuộc sống, sống có ý nghĩa, sống được yêu thương, hạnh phúc mới là cuộc sống trọn; hãy bảo đảm cho mình chế độ dinh dưỡng, thể dục, tin vào phác đồ diều trị của thầy thuốc và chọn cho mình sản phẩm hỗ trợ điều trị bệnh thích hợp như tôi đang dùng sản phẩm KSol".

Tôi xin chia sẻ câu chuyện của mình, mong được gửi tới niềm tin và truyền thêm cảm hứng để mọi người cùng vươn lên, vượt qua mọi khó khăn trong hành trình chống chọi với căn bệnh ung thư. Ai gắng, cố một mực sẽ được đền đáp xứng đáng. Nếu sức khỏe cho phép, tôi cũng rất mong muốn được là một cộng tác viên của nhóm đi tuyên truyền, chia sẻ, khích lệ giúp đỡ bệnh nhân ung thư để giảm bớt được phần nào những lo lắng và sợ hãi, cùng nhau vững tin, kiên trì nỗ lực vượt qua bệnh tật.

Đoàn Thị Thoan

Nóng: Lee Kwang Soo ngừng quay "Running Man" để phẫu thuật vì gặp tai nạn xe hơi

Theo một thông tin độc quyền ngày 18/2, nam diễn viên sẽ được phẫu thuật mắt cá chân vào chiều nay. Nguồn tin tiết lậu rằng vào ngày 15/2, thành viên " " đã gặp phải một tai nạn xe hơi nhỏ khiến bị thương tổn mắt cá chân.

Nóng: Lee Kwang Soo ngừng quay Running Man để phẫu thuật vì gặp tai nạn xe hơi - Ảnh 1.

Chính bởi vậy, Lee Kwang Soo sẽ chẳng thể tham dự ghi hình cho các tập tiếp theo của "Running Man", gần nhất là vào ngày 18/2. Một người trong cuộc tiết lậu: "Do chấn thương nên dường như Kwang Soo chẳng thể tham gia 'Running Man' trong thời kì tới. Việc giải phẫu cũng như bình phục chấn thương đang được ưu tiên hàng đầu ở thời khắc này nên sự trở lại của Kwang Soo sẽ được quyết định sau khi thầy thuốc theo dõi quá trình phục hồi của anh ấy".

Công ty chủ quản của Lee Kwang Soo cũng chính thức công nhận thông báo này: "Đúng là anh ấy đã gặp phải một tai nạn nhỏ vào tuần trước nhưng cũng may là vết thương không quá nghiêm trọng. Anh ấy sẽ tụ tập vào việc hồi phục mắt cá chân trong thời kì này".

Nóng: Lee Kwang Soo ngừng quay Running Man để phẫu thuật vì gặp tai nạn xe hơi - Ảnh 2.

Chúc Kwang Soo mau khỏe và sớm trở lại với "Running Man"

(Nguồn: AK)