Thứ Năm, 20 tháng 2, 2020

Lữ hành tìm cách khắc phục hậu quả Covid-19

Sáng 13/2, Hội Du lịch cộng đồng Việt Nam (VCTC), trực thuộc Hiệp hội Lữ hành Việt Nam đã tổ chức khoá bổ dưỡng nghiệp vụ du lịch với đích khắc phục hậu quả dịch viêm phổi cấp, chuẩn bị kích cầu và đón khách trở lại Việt Nam.

Khoá trước tiên diễn ra liên tục trong 3 ngày 13 – 15/2 tại khách sạn La Thành (Ba Đình), tụ hội vào việc chia sẻ kinh nghiệm phát triển các thị trường tiềm năng để bù đắp lượng khách thiếu hụt từ Trung Quốc. Trước mắt, các buổi chia sẻ kinh nghiệm hướng tới những thị trường đang đông khách như Hàn Quốc, Nhật Bản, Lào – Thái Lan – Campuchia, Mỹ - Canada, Australia... Mỗi buổi ứng với một thị trường.

Học viên được thông tin căn bản về các tuyến điểm, sản phẩm du lịch, những điều cần lưu tâm, định hướng phát triển, xúc tiến thị trường. Diễn giả là các thành viên của Hiệp hội lữ khách Việt Nam, gồm Hội Du lịch cộng đồng Việt Nam VCTC, chủ doanh nghiệp Lữ hành (inbound, outbound) và đại diện các đơn vị nước ngoài.

Đà Nẵng, thành phố được mệnh danh là đáng sống nhất Việt Nam, đứng đầu danh sách Điểm đến hàng đầu 2020 do Google bình chọn. Ảnh: Nguyễn Đông.

Đà Nẵng, thị thành được mệnh danh là "đáng sống nhất Việt Nam", đứng đầu danh sách Điểm đến hàng đầu 2020 do Google bình chọn. Ảnh: Nguyễn Đông.

Buổi chia sẻ sáng 13/2 tập trung vào thị trường Hàn Quốc, nơi có lượng khách quốc tế đến Việt Nam nhiều thứ hai sau Trung Quốc, với 4,2 triệu lượt năm 2019. Đây là thị trường được đánh giá có nhiều tiềm năng, với lượng khách tăng nhanh mỗi năm. 10 năm trước, chỉ có 350.000 người Hàn Quốc đến Việt Nam. Đến năm 2015, lượng khách Hàn Quốc đã hơn một triệu.

Ông Kim Su Hyun, Giám đốc chi nhánh Dowoo Tour chia sẻ tại buổi học, trước đây điểm đến ưa chuộng nhất của người Hàn Quốc là Nhật Bản. Tuy nhiên, bao tay chính trị giữa hai nước đã khiến lượng khách Hàn Quốc đến Nhật Bản sụt giảm. Đà Nẵng hiện là điểm đến ưu tiên hàng đầu cho những kỳ nghỉ. Kayak , trang lùng du lịch toàn cầu ban bố tháng 9/2019, đô thị biển miền Trung được người Hàn Quốc quan tâm nhiều nhất trong kỳ nghỉ Chuseok (Tết Trung thu).

Các chuyên gia dự đoán năm 2020 sẽ có 5 triệu người Hàn Quốc sang Việt Nam du lịch, tuy nhiên dịch Covid-19 xảy ra khiến hoạt động này bị đứt quãng. Doanh nghiệp hai nước đang tìm cách hợp tác để cuốn khách trở lại sau khi dịch bệnh chấm dứt.

Ông Phạm Hải Quỳnh, chủ toạ VCTC chia sẻ, lớp học tổ chức miễn phí để bổ trợ thiếu hụt chuyên môn của các doanh nghiệp thành viên. "Ban đầu, chúng tôi dự kiến chỉ đón 40 hội viên, nhưng đến sáng 13/2 đã có hơn 130 hội viên tham dự. Điều này chứng tỏ các doanh nghiệp cùng nhau đồng hành trong lúc khó khăn, mong muốn bình phục thị trường nhanh nhất sau đợt dịch bệnh".

Ông Vũ Thế Bình, Phó Chủ tịch thường trực Hiệp hội Du lịch Việt Nam cho biết, diễn biến của virus corona không còn bất ngờ như trước, ngành du lịch và các cấp chính quyền đã chủ động hơn trong việc kiểm soát dịch bệnh lây lan. Ngành du lịch một tháng qua rơi vào tình trạng khủng hoảng, nhưng theo ông Bình, đây cũng là dịp để các đơn vị Lữ hành cầu mong lại, có thời kì nâng cao trình độ chuyên môn, nâng cấp cơ sở vật chất để phục vụ khách tốt hơn sau này.

Kiều Dương

Điều chỉnh thu nhập đóng bảo hiểm xã hội

Theo đó, người được điều chỉnh lương lậu đã đóng bảo hiểm từng lớp bao gồm:

- Người cần lao thuộc đối tượng thực hành chế độ lương lậu do Nhà nước quy định bắt đầu tham dự bảo hiểm tầng lớp từ ngày 1/1/2016 trở đi, hưởng bảo hiểm từng lớp một lần hoặc bị chết mà thân nhân được hưởng trợ cấp tuất một lần trong thời kì từ ngày 1/1/2019 đến ngày 31/12/2019.

- Người lao động đóng bảo hiểm từng lớp theo chế độ lương do người dùng lao động quyết định, hưởng lương hưu, trợ cấp một lần khi nghỉ hưu, bảo hiểm tầng lớp một lần hoặc bị chết mà thân nhân được hưởng trợ cấp tuất một lần trong thời gian từ ngày 1/1/2019 đến 31/12/2019.

lương lậu tháng đã đóng bảo hiểm xã hội (BHXH) được điều chỉnh theo công thức:

Điều chỉnh thu nhập đóng bảo hiểm xã hội

Trong đó, mức điều chỉnh lương lậu đã đóng bảo hiểm xã hội của năm ứng được thực hành theo bảng sau:

Điều chỉnh thu nhập đóng bảo hiểm xã hội - 1

Người lao động vừa có thời kì đóng bảo hiểm xã hội thuộc đối tượng thực hành chế độ tiền lương do quốc gia quy định vừa có thời kì đóng bảo hiểm xã hội theo chế độ lương lậu do người dùng cần lao quyết định thì lương bổng tháng đóng bảo hiểm từng lớp với người cần lao bắt đầu dự bảo hiểm từng lớp theo chế độ lương bổng do quốc gia quy định từ ngày 1/1/2016 trở đi và lương bổng tháng đã đóng bảo hiểm từng lớp theo chế độ lương lậu do người dùng cần lao quyết định được điều chỉnh theo quy định trên.

Thông tư cũng điều chỉnh thu nhập tháng đã đóng bảo hiểm tầng lớp với người tham dự bảo hiểm xã hội tự nguyện hưởng lương hưu, trợ cấp một lần khi nghỉ hưu, bảo hiểm tầng lớp một lần hoặc bị chết mà thân nhân được hưởng trợ cấp uất một lần trong thời kì từ ngày 1/1/2019 đến ngày 31/12/2019 như sau:

Điều chỉnh thu nhập đóng bảo hiểm xã hội - 2

Trong đó, mức điều chỉnh thu nhập tháng đã đóng bảo hiểm xã hội của năm ứng được thực hành theo bảng dưới đây:

Điều chỉnh thu nhập đóng bảo hiểm xã hội - 3

Theo trạng sư Phạm Thanh Hữu, việc điều chỉnh tiền lương và thu nhập đã đóng bảo hiểm như trên nhằm hiện thực hóa quy định tại khoản 2 điều 63 Luật Bảo hiểm từng lớp năm 2014 và khoản 3 điều 10 Nghị định 115/2015/NĐ-CP. Theo đó, quốc gia điều chỉnh lương lậu đã đóng bảo hiểm tầng lớp cho người cần lao theo sự đổi thay chỉ số giá tiêu dùng (hay còn gọi làm lạm phát) nhằm đảm bảo lợi quyền cho người lao động khi hưởng lương hưu, bảo hiểm từng lớp một lần và các chế độ bảo hiểm xã hội khác.

Ngọc Hỷ

Đồ họa: Tạ Lư

HSBC sẽ giảm 35.000 nhân viên toàn cầu

Một người phát ngôn của HSBC đã công nhận với CNN hôm nay (18/2), số lượng nhân viên của nhà băng này dự định giảm từ 235.000 xuống còn 200.000 người trong ba năm tới. Mức cắt giảm này tương đương với khoảng 15% nhân sự của HSBC trên toàn cầu.

Tại phiên giao dịch sáng nay ở thị trường London, cổ phiếu HSBC đã giảm 5,1%

Đến cuối năm 2022, HSBC cũng có kế hoạch loại bỏ 100 tỷ USD tài sản và cắt giảm 4,5 tỷ USD hoài. Những thông báo này được đưa ra sau khi HSBC công báo vắng lợi nhuận giảm 33% trong năm 2019.

Năm ngoái, ngân hàng có hội sở chính tại London lãi trước thuế 13,3 tỷ USD, giảm gần 7 tỷ USD so với năm 2018, phần nhiều do khoản xóa nợ liên can đến nhóm ngân hàng toàn cầu và thương nghiệp ở châu Âu.

Một người đeo khẩu trang đi bộ trước ngân hàng HSBC tại Hong Kong. Ảnh: CNN

Một người đeo khẩu trang đi bộ trước ngân hàng HSBC tại Hong Kong. Ảnh: CNN

"Một số mảng kinh doanh đang không mang lại lợi nhuận như mong muốn. Do đó, chúng tôi đang phác thảo một kế hoạch sửa đổi để tăng lợi nhuận cho các nhà đầu tư, tạo ra khả năng đầu tư trong mai sau và xây dựng một nền tảng cho tăng trưởng bền vững", Noel Quinn, CEO tạm của HSBC nói.

HSCB cho biết, sẽ duy trì cổ tức nhưng nói thêm rằng sẽ cắt giảm các đơn vị bán hàng và nghiên cứu ở châu Âu, chuyển thêm các nguồn lực từ Anh sang châu Á. song song, họ cũng có kế hoạch gộp nhiều bộ phận trên toàn cầu để hà tằn hà tiện ngân sách. HSBC sẽ cắt giảm một phần ba chi nhánh tại Mỹ - nơi họ muốn thiết lập lại vị trí của mình như một nhà băng tụ hợp phục vụ khách hàng quốc tế.

Nhân sự mảng đầu tư cũng sẽ có sự thay đổi lớn. London sẽ vẫn là trọng tâm toàn cầu của ngân hàng nhưng HSBC sẽ tổ chức lại hàng ngũ ở châu Á và Trung Đông. Đây là những thị trường mới nổi mà HSBC có kế hoạch đưa nhiều nguồn lực vào hơn và xây dựng vị thế.

"Khoảng 30% vốn của chúng tôi hiện được phân bổ cho các doanh nghiệp đang thu về lợi nhuận thấp hơn phí vốn chủ sở hữu, phần đông trong các ngân hàng toàn cầu và thị trường ở châu Âu, Mỹ", Quinn viết trong thưa gửi đến cổ đông của HSBC.

Cuộc tái cấu trúc của HSBC diễn ra trong bối cảnh họ phải đối mặt với một loạt khó khăn trong đó có lãi suất giảm, biểu tình ở Hong Kong và dịch bệnh bùng phát tại Trung Quốc.

HSBC đang hoạt động tại hơn 50 quốc gia nhưng khu vực châu Á đóng một nửa doanh thu cho nhà băng này. nhà băng này cảnh báo, dịch Covid-19 gây gián đoạn kinh tế ở Trung Quốc và Hong Kong sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của HSBC năm nay. Đồng thời, dịch bệnh cũng làm gián đoạn hoạt động của nhân viên, khách hàng, nhà cung cấp của HSBC.

Tú Anh (theo WSJ, CNN)

Vượt qua khó khăn ngày hôm nay để chào đón ngày mai

Tôi là con gái độc nhất trong số 4 anh chị em, ngoài việc học, 4 anh em tôi phải đi lấy rau lợn, rau bò phụ giúp bố mẹ. Cứ thế, thời gian dần trôi đi, bao nỗi khó nhọc của bác mẹ và sự nuốm của 4 anh em tôi đã được đền đáp. Cả 4 anh em đều được học hành, có nghề và công ăn việc làm ổn định.

Ở độ tuổi Canh Thân, sinh năm 1980, tôi đứa con gái duy nhất ở làng đi học đầy đủ và tháng 8/2001 có được tấm bằng trung cấp sư phạm chuyên ngành măng non chính quy đi xin việc. Ai cũng bảo, tuổi Canh Thân khó nhọc, kém may mắn, nhất lại là nữ càng nặng nhọc hơn. Nhưng tôi luôn nghĩ đến câu nói của dân gian để lại "Tuổi Thân thì mặc tuổi Thân, sinh vào giờ Dần vẫn sướng như Tiên" và rồi cuối cùng thì may mắn cũng đã đến với tôi. Tôi được nhận luôn vào làm cô giáo măng non ở trường công lập của xã và được hưởng lương của Phòng Giáo dục.

Tôi trong một cuộc phỏng vấn với Đài truyền hình Việt Nam.

Tôi trong một cuộc phỏng vấn với Đài truyền hình Việt Nam.

Tháng 11/2001, tôi xây dựng gia đình. Chồng tôi là người cùng thôn, bố anh mất sớm, anh phải bỏ học giữa chừng để phụ mẹ nuôi 3 em. Cả 2 bên gia đình đều là nông dân nghèo và đông con, vợ chồng chúng tôi lấy nhau, khởi hành điểm là ở ngôi nhà cấp 4, nền đất, trong nhà không có vật dụng gì quý. Tôi nhớ rất rõ buổi tối trước nhất về nhà chồng, bố tôi gọi chồng tôi lại uống nước và bảo "Bố không có tiền cho con gái làm của hồi môn, bố chỉ có cái chữ cho nó, 2 đứa về bảo nhau làm ăn, tự lo cuộc sống".

Đến tận bây giờ, mỗi khi nghĩ đến câu nói đó, 2 vợ chồng tôi đều chảy nước mắt. Tôi rất may mắn khi được sinh ra trong một gia đình tuy nghèo nhưng bác mẹ chú trọng việc học hành của con cái, và may mắn hơn nữa chồng tôi là người hồn hậu, chăm chỉ, chịu thương chịu khó, hà tằn hà tiện vun vén cho gia đình. Năm 2002, tôi sinh cháu gái đầu lòng; năm 2008, tôi sinh cháu trai thứ 2. Cuộc sống dần dần ổn định và khá hơn, có công việc thu nhập đều, chúng tôi tu bổ trang trí nhà cửa, mua sắm vật dụng.

Là chị dâu lớn độc nhất vô nhị trong gia đình, tôi luôn ý thức được bổn phận của mình với gia đình, với mẹ chồng và các em, các cháu bên chồng. Khi các em chồng sinh con hay các con, các cháu ốm, tôi đều đứng lên lo việc. Chủ nhật hàng tuần, tôi thẳng thớm cải thiện bữa cơm gia đình, mời các em, các cháu đến ăn cùng cho vui vẻ, hòa thuận. Không phải là cuộc sống dư giả hay tiêu sài phao phí, mà tôi nghĩ đây là sự kết nối tình thân gia đình.

Bằng tình xót thương, nghĩa vụ, sự chia sẻ từ cái tâm của mình, tôi được gia đình nhà chồng rất yêu quý, mọi sự cầm đều được đền đáp. Khi lấy nhau được tròn 15 năm, năm 2016 chúng tôi xây được ngôi nhà 2 tầng với mặt bằng 70m2. người thân, bạn bè, thôn xóm đều mừng và háo hức cho chúng tôi vì 2 vợ chồng đều công việc ổn định, đi làm được cấp trên tin tưởng, đồng nghiệp quý mến, con ngoan học giỏi, lại luôn được cả gia đình nhà chồng yêu; có nhà đẹp để ở, không còn cảnh phải lấy chậu thau hứng dột, không còn cảnh khi trời nóng cả nhà phải chui vào trong một cái buồng bé xíu để nằm chỉ có độc nhất một cái điều hòa. Cuộc sống có thể nói là viên mãn.

Thế nhưng đúng là không ai biết trước được điều gì, tôi còn nhớ như in, một buổi sáng ngày hè tháng 7/2018, khi đưa em chồng đi mổ u tuyến giáp ở Bệnh viện Ung bướu Hà Nội, trong thời kì đợi chờ, tôi tranh thủ đi khám. bác sĩ bảo tôi có u mỡ ở thành bụng, nên phẫu thuật. Chiều hôm đó, một mình tôi quay về Bệnh viện tuyến huyện khám lại lần nữa và bác sĩ cũng tham mưu nên phẫu thuật. Tôi gọi điện về cho chồng, bàn với gia đình và thống nhất nhập Viện.

Ngày 18/7/2018, tôi đã được phẫu thuật và nằm điều trị tại Bệnh viện huyện, 5 ngày sau thì được bác sỹ thông tin rằng kết quả xét nghiệm bệnh phẩm u mỡ của tôi có tế bào ác tính, tôi cần chuyển sang Bệnh viện K Trung ương để điều trị tiếp. Tôi là người rất nghị lực, rất bình tĩnh nhưng lúc đó cũng khôn cùng sốc, hoang mang, lo sợ và bối rối, nước mắt cứ thi nhau trào ra, không nói được gì. Rồi tôi cố bình tĩnh, gọi chồng ra làm thủ tục chuyển viện và ăn một bữa cơm nhiều gấp 2 lần so với thường ngày vì tôi nghĩ mình cần có sức khỏe để chuẩn bị cho đợt điều trị lâu dài.

Vợ chồng tôi mang mẫu bệnh phẩm sang Bệnh viện K Trung ương để xét nghiệm lại lần nữa, vẫn nuôi hy vọng là nhầm, nhưng kết quả vẫn vậy - tôi đã bị ung thư. Tôi nghĩ suy nhiều lắm, mất 3 đêm liền không ngủ, lo âu không biết bác mẹ biết mình bị bệnh sẽ thống khổ thế nào, mọi người nhìn mình bằng con mắt thế nào, tôi không muốn ai phải thương hại mình, thấy nuối tiếc cuộc sống đang vui vẻ, hạnh phúc và thương chồng thương con vô cùng, giờ mình chết sớm thì các con mình sẽ ra sao... Bao nhiêu câu hỏi đặt ra và rốt cục 2 vợ chồng hợp nhất chỉ nói bệnh của tôi cho các anh em và chị em của tôi biết.

Xác định ung thư như là bệnh mãn tính, phải sống chung với nó, nếu chỉ nghĩ tới cái chết là sẽ thua cuộc, cần phải tin cậy vào bác sỹ, tin tưởng vào khoa học - thế là bắt đầu cuộc hành trình chữa bệnh. Những ngày trước hết, chồng tôi và anh trai lớn của tôi đi cùng, 2 người vừa thương tôi vừa lo âu, chân bước run run, nhiều lúc không vững khi bước lên những bậc cầu thang. Hiểu được sự lo âu đó, tôi phải ráng tự yên ủi mình và động viên 2 người bằng những nụ cười và sự lạc quan.

"Mỗi người mỗi số mệnh, còn điều trị được tức thị còn sống được thêm, em vẫn hạnh phúc hơn những người bị tai nạn ra đi luôn, chẳng thể trở về nên mọi người đừng buồn và lo lắng quá", tôi nói như vậy với chồng và anh trai mình, rồi chúng tôi cùng cười. Cũng may mắn khi sang Viện K, tôi gặp được một phụ huynh học sinh là thầy thuốc Khoa X-Quang đã giúp tôi hoàn thiện hồ sơ để nhập viện.

Tại đây, các bác sỹ quyết định mổ lại cho tôi vì cần phải thực hành cắt bỏ khối u và hạch triệt để hơn. Vậy là 20 ngày sau cuộc giải phẫu tại Bệnh viện huyện, ngày 08/08/2018, tôi trải qua cuộc phẫu thuật lần thứ 2. Phải sang trọng liên tục 2 cuộc mổ và sức ép tâm lý nặng nề do mắc phải bạo bệnh, sức khỏe của tôi rất yếu. Nhưng với nghị lực của bản thân cùng với sự chăm nom chu đáo ân cần của các chị dâu, em chồng, tình cảm ấm áp từ những người thân, sự cổ vũ, san sẻ của bạn bè, hàng xóm, đồng nghiệp đã giúp tôi vượt qua lúc đớn đau nhất.

Hết một tuần điều trị tại khoa ngoại của Bệnh viện K tôi về nhà dưỡng bệnh. Được 14 ngày thì cắt chỉ, nhưng không may ở phần da bụng nhiều mỡ nên bị 2 mũi không lành. Đúng hôm trời mưa to, gió lớn, 2 vợ chồng lại phải bắt taxi sang Viện K khâu lại, chờ suốt từ 2 giờ chiều đến 6 giờ tối do thầy thuốc phải đi mổ cấp cứu, mệt mỏi và đói. Khủng khiếp hơn là phải khâu sống (không dùng thuốc tê) để cho vết thương mau lành, trong phòng thủ thuật tôi cảm nhận được từng mũi kim khâu đang cắm vào da thịt mình, đau đơn và choáng váng...

Đứng ngoài phòng chờ, chồng tôi chảy nước mắt khi nghe rõ tiếng tôi kêu đau. Khâu xong, 2 vợ chồng đưa nhau về nhà. cương quyết không uống giảm đau vì sợ vết thương lâu lành và hại gan, tôi cắn răng chịu đựng vượt qua một đêm dài đau đớn. thời kì rồi cũng qua nhanh, khi vết thương lành, tôi đã vắt đi làm trở lại vì không muốn gia đình, mọi người lo âu, đó cũng là cách để tôi kéo cuộc sống trở lại như thông thường.

Ngày 11/9/2018 tôi chuyển từ khoa Ngoại sang khoa Xạ của Bệnh viện K. Tôi lo âu lắm, vì nghe mọi người nói xạ là chết, là đau đớn, nhiều tác dụng phụ, bỏng rát, ảnh hưởng nhiều thứ... Tôi đã nghe tham vấn thầy thuốc và bình tĩnh tìm hiểu qua mạng để sẵn sàng cho cuộc chiến với xạ trị. Phác đồ 25 lần chiếu xạ, giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy sợ, 1 tuần xạ 5 lần vào các buổi chiều. Báo cáo cấp trên cho tôi đi tiêm chứ không hề nói đi xạ, đồng nghiệp vẫn nghĩ tôi đi tiêm và đặt câu hỏi sao lâu lành thế hay vết thương đau quá! Tôi chỉ cười không nói gì.

hàng xóm, họ hàng thì chỉ nghĩ tôi vẫn đi làm như bình thường nên không ai quan hoài đến việc đi Viện của tôi. Tôi phải tự đi để chồng đi làm mới có tiền chữa bệnh, không thể nghỉ mãi được. Hàng ngày, sáng đi làm, 12 giờ về ăn cơm trưa, 12h30 tôi đi xe máy ra bến ô tô buýt bắt xe ra Viện K để xạ trị, truyền dịch. Hơn 5 giờ chiều, có hôm 6 giờ lại bắt xe buýt về. Đó thực sự là chuỗi ngày dài dòng dã mỏi mệt và nhọc nhằn, hôm nào cũng xạ ở tầng 1 rồi leo cầu thang bộ lên tầng 3 cắm kim truyền. Có hôm mới leo được đến tầng 2 mà phải nghỉ chân vì quá mệt, đã thế lúc nào cũng sợ gặp người quen và luôn phải nuốm tỏ ra thường nhật.

Ở bệnh viện mọi người bảo tôi giống như đi đưa Người nhà đi chữa bệnh, không phải là bệnh nhân, tôi cũng vui lắm vì chắc là nhìn mình khỏe mạnh họ mới nói như vậy. Có hôm con gái lớn của tôi thương mẹ đi một mình nên muốn đi cùng, chỉ để cho mẹ vui và khích lệ mẹ. Những lúc như thế tôi càng phải cố biểu thị rằng mình vẫn ổn để bớt phần lo lắng cho con, khi truyền xong 2 mẹ con đi xe buýt vào siêu thị mua sắm, ăn uống cho vui vẻ để đổi thay không khí và cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn. Tôi luôn nghĩ mình cần phải rứa, vì mình, vì chồng con để cố hơn nữa,

Cuộc sống đúng là còn nhiều điều bất thần có thể xảy ra, Trong khi tôi đang phải gồng mình đấu tranh bệnh tật, gồng mình nghị lực để cổ vũ người nhà cho họ yên tâm về mình thì một cú sốc lớn lại đến với tôi và bố mẹ tôi. Anh trai thứ 2 của tôi đang sống khỏe mạnh và làm việc bình thường thì bất ngờ bị bị đột quỵ ra đi. Hôm đưa tang anh trai tôi, tuốt luốt mọi người lo công việc, một mình tôi nằm trong căn phòng bé nhỏ khóc cả ngày, đau lắm, khó thở lắm, ngột ngạt lắm. Ông trời đối với tôi, với ba má tôi như vậy thật không công bằng, khi một đứa con đang điều trị bệnh ung thư, một đứa đột ngột ra đi, người tóc bạc tiễn người tóc xanh. Cú sốc này quá lớn, nhưng tôi lại phải tự động viên mình, biết rằng ốm mệt sẽ không đủ sức tranh đấu với bệnh tật rồi cả nhà lại phải lo cho mình, nếu không có họ thì mình không biết phải làm gì nữa tiếp theo nữa...

Khi hết 25 lần xạ trị, bác sỹ quyết định cho tôi xạ 5 lần nữa. Vậy là tổng cộng 30 lần xạ, 30 buổi chiều khó khăn khó nhọc rồi tôi cũng vượt qua. Ngày 3/11/2018, tôi cầm tờ Giấy ra viện bước chân ra khỏi Bệnh viện K, một số người cùng ra nói đùa với nhau: "Cầm thẻ ra viện mà háo hức như nhận tấm bằng tốt nghiệp". Đúng vậy, những người bệnh như tôi chỉ mong nhanh đến ngày được ra viện. Tôi vui lắm, vì bác sỹ nói bệnh của tôi đã ổn, rứa ăn uống, gìn giữ sức khỏe, 3 tháng định kỳ đi rà soát lại.

Cuộc sống của tôi đã trở lại như trước, hàng ngày không phải đi xe buýt chữa bệnh nữa, tôi đi làm như người thường ngày rồi về nhà trông nom gia đình, tham dự các hoạt động từng lớp của xóm thôn như thi văn nghệ, thể dục thể thao. Các lần tham dự thi ở thôn, tôi đều có giải, đóng góp một phần không nhỏ vào thành tích của thôn. Tôi rất vui vì mình nối được sống có ích và tự điều chỉnh giờ làm việc, ngơi nghỉ, chế độ ăn uống. Tôi ăn những món ăn tươi, hạn chế thịt đỏ, đồ ăn sẵn nhưng vẫn phải cân bằng chất dinh dưỡng, sáng dậy tập thể dục đi bộ khoảng 30 phút, chiều tập thể dục khoảng 1 giờ, mỗi tuần 3 buổi tập Yoga.

Sau một thời gian, sức khỏe của tôi dần ổn định, cuộc sống vui khỏe hẳn lên. Cả gia đình đều thán phục tôi, chồng tôi thường nói với các con: "Mẹ các con chính là nhân chứng sống cho sự nghị lực vượt qua bệnh tật của bản thân". Tôi biết rõ rằng mình được như vậy là nhờ nghị lực của chính bản thân mình và sự tiếp sức bằng tình xót thương nghĩa vụ của cả gia đình, sự quý mến của hàng xóm, sự cổ vũ san sẻ của đồng nghiệp dành cho tôi.

Kể từ ngày ra viện, tác dụng phụ của xạ trị kéo dài gần một tháng trời vì vết bỏng của xạ trị, đau rát, bất tiện trong việc mặc xống áo, đi lại, sinh hoạt, ăn uống... rồi cũng qua. Tôi vẫn thẳng thớm đi khám định kỳ 3 tháng một lần, mỗi lần đến kỳ tái khám, tôi đều có cảm giác lo âu, phấp phỏng khi ký ức về những chuỗi ngày nặng nhọc, đau đớn ở bệnh viện luôn hiện hữu. Nhưng bằng lỹ trí, tôi lại tự mình trấn tĩnh, tự nhủ cho dù kết quả thế nào mình vẫn phải đón nhận một cách nhẹ nhõm. Tôi vui khi mỗi lần tái khám nhận được kết quả tốt và tin vào sự nuốm của mình đã được đền đáp.

Nhưng chỉ được 13 tháng kể từ ngày phát hiện ra bệnh, đến tháng 8/2019 tôi bị ho kéo dài, uống thuốc rồi tiêm cũng không khỏi, đêm đến thì ho suốt, không ngủ được. Tôi thấy rõ sức khỏe của mình không ổn, chồng tôi giục đi khám, sáng đêm ngày sau tôi bắt ô tô buýt đi khám một mình. Xét nghiệm máu, siêu thanh thì vết mổ cũ ổn, nhưng khi chụp X-quang phổi và chụp cộng hưởng từ thì bác sĩ bác sỹ kết luận trong phổi có khối u, vậy là bệnh ung thư của tôi đã tái phát và di căn và lại phải chuyển tới Bệnh viện K để điều trị.

Hoang mang, mỏi mệt lắm nhưng tôi biết rằng mình phải ráng để chuẩn bị cho chuỗi tháng ngày tiếp theo, cố tỏ ra tĩnh tâm để cổ vũ chồng, tôi bảo anh về thẳng cơ quan anh, còn tôi về trường ít với lãnh đạo xếp đặt công việc cho tôi đi Viện. Dịp đó trường tôi có hai sự kiện lớn là tổ chức Lễ khai học và Tết Trung thu. Tôi là thầy rất năng động, làm việc hiệu quả, được đồng nghiệp và cấp trên rất quý mến nên nếu biết tôi bị bệnh mọi người sẽ lo âu, bi cảm, nhìn nhau rồi lại khóc sẽ mất không khí vui tươi của hai ngày đó nên tôi cũng chỉ nói là đi Viện tiêm chữa ho.

Nhập Viện K3, khi biết phải truyền hóa chất tôi rất lo âu và suy sụp. Tôi nghe nhiều người nói truyền hóa chất là sẽ rất nhanh chết, nên uống thuốc lá. Nhưng tôi chưa thấy ai khỏi bệnh bằng thuốc lá và nghĩ rằng nếu có thì chắc là cũng rất hiếm. Bệnh này hiện chỉ có các phương pháp điều trị Tây y để kéo dài sự sống, cần phải tin vào y khoa, một mực phải đến bệnh viện điều trị, sau đó thế nào sẽ tính tiếp.

Trong thời gian về nhà chờ hóa trị, tôi luôn tạo bầu không khí vui tươi , thoải mái, làm việc khoa học hơn, tạo thời kì nghỉ ngơi nhiều hơn, ăn đầy đủ chất hơn, tranh thủ tập thể dục đều đặn vì sợ sau khi truyền háo chất sẽ mệt sẽ không tập được nữa. song song, hai vợ chồng tổ chức họp gia đình, cổ vũ tư tưởng cho ba má, các anh chị em ruột để mọi người chuẩn bị tinh thần, xác định cuộc chiến lâu dài, sẵn sàng đối mặt và ưng mọi tình huống xấu có thể xảy ra.

Tôi luôn nói mọi người hãy chũm thoải mái, vui vẻ để tôi có thể yên tâm chữa bệnh, tôi đã trưởng thành, có hiểu biết nên mọi quyết định về điều trị bệnh là do tôi, mỗi người một mệnh, mỗi người mỗi bệnh, sống đến đâu hưởng đến đó, không quan yếu sống dài hay ngắn mà quan trọng là chất lượng cuộc sống.

Đến nay tôi cũng đã được sống hạnh phúc, con cái đầy đủ và cũng lớn rồi, cả họ nhà chồng thương yêu, công việc lại ổn định, cấp trên và đồng nghiệp luôn tin cậy và yêu quý, nói chung nếu giờ có tuyệt mệnh thì cuộc sống của tôi cũng đã tốt đẹp hơn so với rất nhiều những người khác. Thế nên dần dần cả gia đình đã chấp nhận sự việc một cách thoải mái hơn, mọi người tự phân công nhau, các anh em thì lo việc gia đình, còn các chị em sẽ sắp xếp công việc để dành thời gian thay nhau chăm lo cho tôi ở viện.

động viên mọi người như vậy nhưng bản thân tôi cũng vẫn lo lắm, Tôi không sợ mình chết sớm, mà tôi lo là nếu mình chết sớm sẽ trùng tang vì anh trai tôi vừa mới giỗ đầu, bác mẹ tôi sẽ thống khổ hết sức. Rồi tôi lo mình chết sớm đúng dịp con gái lớn ôn thi đại học sẽ làm ảnh hưởng tâm lý và tương lai của con sau này. Đặc biệt chồng tôi, chưa bao giờ anh khóc nhiều đến như thế, anh gầy hẳn đi, tóc bạc trắng, da sạm...

Cảm nhận được ắt sự lo lắng của mọi người, tôi đã vậy sống làm việc, sinh hoạt thường ngày, song song hai vợ chồng lên mạng tìm hiểu về phương pháp hóa trị và tìm những thực phẩm chức năng hay loại thuốc nào cho bệnh nhân ung thư phổi di căn như tôi. Cũng là cái duyên khi chồng tôi đọc được bài viết trên mạng nói về chú Trần Xuân Chín ở Tam Đảo, Vĩnh Phúc, người đã sống khỏe với bệnh ung thư phổi đã di căn được 5 năm nhờ dùng sản phẩm KSol. Chồng tôi đã giao thông với chú Chín, nhưng không may buổi sáng gọi chú không nghe điện thoại, chúng tôi đã nghĩ hay là trang lăng xê lừa, nhưng đến buổi chiều thì thấy chú Chín gọi lại cho chồng tôi. Không biết cụ thể cuộc nói chuyện diễn ra như thế nào, nhưng sau đó chồng tôi đã đặt mua luôn sản phẩm KSol. Tôi uống KSol theo liều lượng Chú Chín đã chia sẻ được một tuần trước khi nhập viện hóa trị và duy trì liên tục cho đến hiện thời.

Đêm 11/9/2019 (ngày 13/8 âm lịch), trường tôi kết hợp với UBND huyện tổ chức Đêm hội trăng rằm cho trẻ rất thành công. dân chúng, phụ huynh, càn nhân viên và các con học sinh phấn khởi vì đã có một đêm Trung thu dành cho trẻ thơ trong xã thật ý nghĩa và vui vẻ. Xong việc, 22h20 phút, tôi về nhà và bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cá nhân bắt đầu cho một tuần nằm viện. Đêm đó, tôi không ngủ được, bồn chồn, lo lắng không biết mình rồi sẽ bị tác dụng phụ của hóa chất như thế nào, sau một tuần liệu có còn khỏe mạnh đi lại không, kiên cố rồi sẽ bị rụng hết tóc, mọi người sẽ biết tôi bị bệnh và thương hại tôi, liên miên nghĩ suy rồi mệt quá tôi cũng chìm vào giấc ngủ.

Một ngày mới bắt đầu, cũng là ngày trước nhất như một bước ngoặt cuộc thế của tôi, đúng 7 giờ 30 phút, hai vợ chồng bắt xe buýt ra Viện K3 Tân Triều, 9 giờ bắt đầu truyền hóa chất. Hồi hộp, lo lắng, ngày hôm đó hai vợ chồng thức trắng đêm và truyền đến tận 5 giờ sáng hộm sau mới hết số hóa chất và dịch. Ngày thứ hai, thứ ba cho đến hết 6 ngày các em gái nhà chồng thay nhau chăm chút tôi. Tôi cảm thấy rất yên tâm vì được các cô em săn sóc chị chu đáo, chăm lo từng li từng tý, không để cho tôi phải suy nghĩ hay buồn phiền. Mọi người xung quanh ai cũng bảo không biết cô giáo sống đối với nhà chồng thế nào mà các bà cô bên chồng coi ngó hơn cả chị em ruột. Nghe mọi người nói như vậy tôi vui lắm.

Các chị em đồng nghiệp ở trường khi thấy tôi nghỉ làm lâu ai cũng hỏi thăm vì chưa bao giờ tôi nghỉ ốm dài ngày ngoài việc đi mổ như năm trước. Dù tôi chỉ nói mình nằm viện tiêm, nhưng qua thông báo các chị em vẫn biết tôi đang ở K3, đến ngày thứ 5 thì mọi người ra thăm. Khi vào phòng bệnh, nhìn thấy tôi nằm cạnh những người chọc đầu và truyền dịch, họ mới hỏi "Tóm lại là chị bị làm sao?", sau đổ vỡ ra mọi người lại khóc. Tôi bảo họ hãy giấu kín chuyện này vì tôi vẫn khỏe, truyền được 5 ngày mà vẫn như người thường nhật, ăn ngủ tốt.

Vậy là 6 ngày truyền hóa chất đợt 1 chấm dứt, xét nghiệm máu kết quả ổn định, thầy thuốc cho về, 2 vợ chồng lại bắt ô tô buýt về nhà. Không hề bị mệt nhiều như tôi đã từng lo âu, chỉ nghỉ ở nhà một hôm, hôm sau lại tôi lại đi làm và mọi chuyện trở lại thông thường. Tác dụng phụ độc nhất vô nhị tôi bị là nhiệt miệng, mất khoảng 1 tuần thì ổn định lại thông thường. Tôi vẫn giữ được mức cân và sức khỏe để sẵn sàng hóa trị đợt 2. Trong suy nghĩ của tôi, luôn lạc quan, vui vẻ, ráng ăn uống đủ dưỡng chất, duy trì tập thể dục và dùng sản phẩm KSol đều đặn, tất các nhân tố đó đã tạo nên niềm tin và sức mạnh giúp tôi vượt qua được đợt hóa trị một cách an toàn, khỏe mạnh.

Trong thời kì này, thấy sinh hoạt của tôi bất thường, không thể giấu được nữa, tại buổi họp nhà trường, tôi xin nghỉ 1 tuần để hóa trị đợt 2 và chính thức thông báo về bệnh của mình. Cả trường hơn 80 người đều khóc, họ thương tôi và thán phục nghị lực của tôi đã luôn cố chịu đựng, gắng công vì mọi người, vì công việc và cũng mừng cho tôi là đã truyền đợt 1 xong vẫn khỏe mạnh thông thường. Tôi đã chia sẻ với họ hàng, bạn bè về bệnh tình của mình. Khi nói ra được, tôi thấy nhẹ lòng hơn, như trút được gánh nặng gì đó.

Trong thời gian ở viện đợt 2 rất nhiều người ra thăm, nhắn khích lệ, tôi luôn nở nụ cười cảm ơn vì mọi người quan hoài, tạo cho tôi niềm tin và sức mạnh. chấm dứt hóa trị đợt 2, tôi vẫn ổn định sức khỏe đi làm thường ngày. người thân bệnh nhân ai cũng hỏi "Cô giáo có bí quyết gì mà khỏe, yêu đời như vậy?", tôi chỉ cười và nói: "Hãy luôn vắt, vui vẻ, tin vào bác sĩ, tin vào mai sau để vượt lên chính mình". Các cô y tá thì bảo trông thần thái chị tốt như chơi phải bệnh nhân vậy. Chưa biết là tiến chuyển bệnh sẽ tốt đến đâu nhưng khi nghe mọi người nói vậy tôi vui lắm, vậy là những chũm của tôi đã được đền đáp, sức khỏe vấn tốt và trong mắt mọi người tôi vẫn như là một người thông thường.

Tiếp theo đợt 3, đợt 4 rồi đợt 5, tôi vẫn duy trì chế độ ăn uống, ngủ nghỉ, thể dục và uống KSOL đều đặn mỗi ngày. Hôm nào mệt thì tập bài thở nhẹ nhàng hơn để lưu thông khí huyết, thân thể được chuyển động ăn ngon và ngủ sâu hơn. Không những vậy, thời kì ở viện tôi luôn yên ủi, khích lệ những bệnh nhân khác hãy thế ăn rồi cùng đi thể dục với tôi, phải luôn vui cười, không được bỏ cuộc. Người nhà bệnh nhân trong phòng bệnh cũng nghe theo lời tôi, không hề có lối sống cá nhân chủ nghĩa mà họ luôn giúp đỡ, săn sóc bệnh nhân cho nhau khi cần. Khi có mặt tôi là cả phòng bệnh luôn vui vẻ, mọi người đặt cho tôi biệt danh rất dễ thương "Chim Họa mi", nếu hôm nào tôi mệt không trò chuyện nhiều như thường nhật, mọi người lại trêu "bữa nay Họa mi ngừng hót" và sau đó lại cùng nhau cười vang, phá tan cả bầu không khí nhọc mệt. ngày nay, sức khỏe của tôi ổn định và đang chuẩn bị hóa trị đợt 6.

tham dự viết bài gửi dự thi, hy vọng rằng câu chuyện của tôi chạm được vào trái tim Ban giám khảo, tôi có thể được giải thưởng, sẽ đỡ phần nào phí tổn mua sản phẩm KSol. Nhưng điều quan trọng hơn là tôi muốn gửi thông điệp tới hết thảy mọi người rằng: "Nếu ai sống khỏe mạnh hãy sống bổ ích, sống chăm nom bản thân sớm muộn đó chăm nom gia đình, có bổn phận với người nhà, bạn bè, đồng nghiệp. Nếu người nhà, bạn bè, đồng nghiệp của mình không may bị bệnh tật hãy dành chọn tình cảm xót thương, chăm sóc họ chu đáo, bổ sung dinh dưỡng hợp cho họ, san sẻ động viên thăm hỏi kịp thời, tránh những thông báo bi quan về bệnh tật, luôn tạo cho họ niềm tin vào ngày mai. Với những ai không may mắc bệnh như tôi thì hãy luôn lạc quan, vui vẻ, đón nhận bệnh tật một cách nhẹ nhàng, hãy mở lòng đón nhận những tình cảm, sự trợ giúp của người nhà, bạn bè, đồng nghiệp... không được đếm ngược thời gian sống của mình, sống dài hay ngắn không quan yếu mà quan trọng là chất lượng cuộc sống, sống có ý nghĩa, sống được yêu, hạnh phúc mới là cuộc sống trót; hãy bảo đảm cho mình chế độ dinh dưỡng, thể dục, tin vào phác đồ diều trị của thầy thuốc và chọn cho mình sản phẩm hỗ trợ điều trị bệnh phù hợp như tôi đang sử dụng sản phẩm KSol".

Tôi xin chia sẻ câu chuyện của mình, mong được gửi tới niềm tin và truyền thêm cảm hứng để mọi người cùng vươn lên, vượt qua mọi khó khăn trong hành trình chống chọi với căn bệnh ung thư. Ai núm, núm khăng khăng sẽ được đền đáp xứng đáng. Nếu sức khỏe cho phép, tôi cũng rất mong muốn được là một hợp tác viên của nhóm đi tuyên truyền, san sớt, động viên giúp đỡ bệnh nhân ung thư để giảm bớt được phần nào những lo lắng và sợ hãi, cùng nhau vững tin, kiên trì ráng vượt qua bệnh tật.

Đoàn Thị Thoan